“Võ chi đạo, lấy vô pháp thắng hữu pháp; Khí chi nguyên, lấy vô hạn thắng hữu hạn.”
Dưới cơn mưa rả rích lúc trời sẩm tối, đám người bốc vác mang theo xà beng cùng búa đinh đứng trước cổng một võ quán. Họ đang bàn nhau xem làm sao để gỡ hai bức hoành phi được khảm sâu vào hai trụ đá trước cổng võ quán xuống. Ngoài ra còn phải theo lời chủ thuê vác đi toàn bộ đồ đạc trong võ quán từ trên xuống dưới, chỉ trừ người và tường là không gỡ được theo thì để lại. Hai bức hoành phi này hiển nhiên không nằm trong hạng mục người và tường nhưng do khảm sâu vào hai cột đá nên đám tráng hán suy nghĩ nửa ngày cũng không biết nên gỡ ra kiểu gì.
“Hai bức hoành phi đó là do tổ tiên gia tộc ta dùng chưởng kình ấn xuyên vào đá, dựa vào mấy công cụ mục nát trong tay các ngươi mà cũng đòi tháo dỡ ra sao?” Đứng dưới mái hiên lạnh lùng quan sát nãy giờ, Qi cuối cùng nhịn không được xông tới đẩy đám người bốc vác dạt ra. “Xem ta đây!” Đoạn nàng xuống trung bình tấn tung ra song chưởng; vận công, súc thế, xuất chưởng, mỗi một động tác đều liền mạch nối tiếp như mây trôi nước chảy.
“Pưng”. Người xung quanh còn chưa kịp định thần chuyện gì xảy ra đã thấy hai bức hoành phi gỗ bắn tung ra khỏi hai trụ đá.
“Ai ya! Tiểu cô nương nhìn mỹ miều vậy mà không ngờ là một cao thủ võ lâm.” Đám tráng hán vây xem xung quanh không khỏi trầm trồ tán thán.
“Võ công giỏi thì sao chứ? Cái võ quán này kết cục vẫn là phải đóng cửa …” Có người lầm bầm nói nhỏ, không biết bởi vì ghen ghét hay vì nguyên nhân khác. Khen chê của thế nhân giống như gió táp mưa sa bay vào lỗ tai Qi. Nhưng nàng yên lặng quay người rời đi trở vào phòng.
Ngay cả chiếc ghế để ngồi xuống nghỉ ngơi cũng bị mang đi. Nhưng nơi này y nguyên vẫn là nhà của nàng, là nơi nàng sinh ra, lớn lên và tập được một thân võ nghệ siêu quần.
Vương quốc của rồng là đất nước có tinh thần thượng võ. Bất luận là nam hay nữ từ nhỏ đều luyện võ. Gia tộc Qi mấy đời độc đinh, không ngờ đến đời nay lại chỉ có mình nữ nhi là nàng. May là Qi có thiên phú dị bẩm, là thiên tài sinh ra để luyện võ. Vì không để công phu của tiên tổ dòng họ Sùng Minh thất truyền, cha của Qi dù thân mang bệnh nặng vẫn không quản chính mình mà đích thân truyền dạy huấn luyện cho nàng với cường độ khủng khiếp.
Mẫu thân không vừa mắt giận dữ bỏ về nhà mẹ đẻ, lác đác vài đệ tử rồi cũng vì cha của nàng bệnh nặng mà dần rời đi. Cả võ quán trống trơn cuối cùng cũng chỉ còn lại hai cha con. Là một quán chủ nhưng mang bệnh nên tất cả hi vọng của ông đều dồn cho Qi.
Cuối cùng ông đã thành công huấn luyện được một cao thủ võ đạo có thực lực siêu quần. Nhưng cũng chính vì vậy mà chậm trễ đi việc chữa bệnh của chính mình. Số tiền ít ỏi đã được dùng để mua dược vật cùng thuốc bổ để huấn luyện cho con gái.
Sau khi cha nàng đổ bệnh, Qi đích thân tiếp nhận vị trí quán chủ võ quán. Nhưng nàng không theo lời phụ thân chiêu mộ đệ tử mà đem khế đất đi cầm đồ ở tiền trang để mua thuốc chữa bệnh cho cha. Hành động này khiến cha nàng tức giận đến mấy ngày nay không nói một lời. Qi cũng không để ý, nên luyện võ thì luyện võ, cần ăn cơm thì ăn cơm nhưng nàng vẫn không quên chăm sóc cơm nước cho cha già.
“Con quan tâm lão già hom hem như ta làm gì? Lãng phí thời gian lãng phí tiền!”
“Vâng vâng vâng, cha nói đúng. Nào, há mồm, mau mau uống thuốc.” Qi đút từng muỗng thuốc vào mồm phụ thân.
“Phì phì… Đắng thật! Ta nói này, cơ thể này đã mục ruỗng rồi. Khuê nữ con đến cùng là suy nghĩ thế nào, hãy cho ta thấu rõ ngọn nguồn được chăng?”
“Đánh con từ khi con mới biết hiểu chuyện rồi mang con đi luyện võ, luyện chốc lát đã qua 12 năm. Trong 12 năm nay, quan hệ của chúng ta càng giống sư đồ hơn là cha con. Bây giờ đến lượt con làm chủ, con muốn đem tình cảm cha con mất mát 12 năm nay bổ túc lại. Con cũng không biết cha có thể gắng gượng bao lâu nhưng chúng ta càng cố gắng được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu.”
“Ài… Con gái ngốc, ta thực sự phải xin lỗi con!” Lão lệ tung hoành trên gương mặt người võ sư già từng trải qua năm tháng.
“Có gì mà cha phải xin lỗi? Cha đều đã đem tuyệt học của tổ tiên truyền cho đời sau, cũng như giúp con có được một thân bản lĩnh để đứng vững trên đời. Lời thừa không cần nói nhiều. Hiện tại con là đương gia. Cha hãy an tâm nghỉ ngơi tĩnh dưỡng đi. Võ công và võ quán, con sẽ không để cho mai một!”
“Xem, xem bộ dạng vênh váo của con kìa, giống ta hồi còn trẻ như đúc!” Người cha già vừa nói vừa trêu Qi vừa cười to.
Nhìn cha cười trong tâm nàng càng buồn bã.
Ngày phụ thân khuất bóng, cả bầu trời u ám cũng giống như hôm nay – mưa tuôn rả rích. Nàng vẫn nhớ khi ấy phụ thân nằm thẳng trên giường, đến cả sức lực để ho cũng không có nhưng vẫn không quên nắm lấy tay nàng, khàn khàn dặn dò: “Con phải đem tuyệt học tổ tiên truyền xuống phát dương quang đại nha!”
Qi đỏ mắt nhẹ gật đầu. Bây giờ nàng đường đường chính chính là một võ giả, lời hứa đáng giá nghìn vàng. Cuối cùng người cha già đã yên lòng nhắm mắt ra đi. Không chờ nàng lo liệu xong hậu sự cho cha, chủ nợ đã tìm tới cửa, tuyên bố muốn đem cả võ quán thu hồi chuyển thành tiệm ăn.
Qi cũng không thèm dài dòng, nhấc chân đạp nát viên đá lát chính giữa sân luyện võ khiến kẻ đến cũng phải kinh hãi nín thở.
Thiếu nợ thì trả tiền là thiên kinh địa nghĩa. Tự tôn võ giả không cho phép nàng ỉ mạnh làm càn quỵt nợ, nàng chỉ muốn giữ lại tòa trạch viện này cùng tấm chiêu bài Sùng Minh võ quán này.
“Cái nào có thể lấy thì các ngươi có thể mang đi. Có thế gán bao nhiêu các ngươi cho ta một con số là được. Số còn lại chờ ta chiêu mộ đệ tử xong rồi rồi sẽ trả bù vào sau cả gốc lẫn lãi!”
Quản sự phụ trách trưng thu cũng là kẻ có mắt nhìn hàng. Sau đó hắn liền về bàn bạc với chủ nhân rồi quay lại đồng ý cho nàng thời gian thư thả 3 năm. Bất luận là sao, Qi cũng đã xem vụ rối loạn này dẹp xuống. Sau đấy cần làm thế nào nàng cũng đã tự có chủ trương.
“Ục ục…” Nghĩ tới đây, bụng nàng lại không tự chủ được vang lên. Võ giả khí huyết tràn đầy, sức ăn của họ bằng mấy lần người thường. Nhưng mấy ngày nay nàng vẫn chưa từng được ăn no.
Nói tóm lại, trước tiên cần nghĩ biện pháp lấp đầy bao tử đã. Qi vỗ vỗ chiếc bụng thon chắc, một cước đá tung cửa phòng: “Sau đó ta tìm cái tên tự xưng thiên hạ đệ nhất chiến thần Lữ Bố kia so tay một chút!”
Đây là con đường dòng họ Sùng Minh của nàng đã từng đi: Tổ phụ của nàng xuất thân từ thảo dân bình thường, dựa vào một đôi thiết chưởng hàng long phục hổ tung hoành một đời – lập nên võ quán Sùng Minh danh tiếng lẫy lừng. Không ngờ càng truyền về đời sau lại càng suy bại.
Là một truyền nhân- võ giả thiên tài được xưng tụng sánh ngang với tổ phụ, Qi hiển nhiên có tư cách khiêu chiến anh hùng mãnh tướng trong thiên hạ.
“Chính khí Hạo nhiên chính là ta!”