Trong phần cuối của loạt truyền thuyết về Tứ Thần Shurima này, Thanh Niên Game xin đưa các bạn đến thành phố Vekaura, nơi xảy ra trận chiến kinh thiên của Nasus và Xerath, mở màn cho cuộc chiến thăng hoa trong thời đại của Liên Minh Huyền Thoại và Viện Chiến Tranh.
Trở về
Vekaura là một thành phố được dựng lên từ tàn tích của một thành phố cổ, nằm ở phía Nam của sa mạc Shurima. Nơi đây bị chôn vùi hơn một nửa dưới những lớp cát của tháng năm nhưng vẫn còn đó dáng dấp của những công trình kiến trúc năm xưa, thể hiện một thời kỳ hoàng kim giàu mạnh mà bây giờ chẳng ai có thể tưởng tượng nổi.
Vác một chiếc túi đầy ắp đồ trên vai, Taliyah rảo bước qua khu chợ ở Vekaura để mua những vật dụng cần thiết. Hôm nay, hàng hóa ít hơn mọi ngày. Nghe đâu là do chuyến buôn bán ở Bel’zhun gặp trục trặc gì đó khiến cho việc trao đổi của các thương buôn không thuận lợi. Thậm chí, cô còn nghe tin đồn về việc mất tích của một nhà buôn lớn tại đó.
Taliyah vừa có một chuyến đi rất dài qua khắp các vùng đất ở Valoran. Cô từng chứng kiến những công trình đẹp đẽ và cảnh sắc mê người trong ánh nắng của Lonia, từng bước qua những dãy núi lạnh giá với băng tuyết lung linh huyền diệu dưới hoàng hôn đỏ rực của Freljord. Nhưng tất cả, chẳng thể sánh bằng Mặt Trời chói chang và gay gắt của nơi này, quê hương cô, Shurima.
Cô háo hức trở về đây, nơi gia đình thân thuộc mà cô siết bao yêu thương đang chờ đợi. Nếu không phải đang chăm sóc cho một người phụ nữ đang bị thương thì có lẽ giờ đây Taliyah đã phóng hết tốc lực để trở về và lao vào vòng tay ấm áp của họ. Nhưng không sao cả, bởi vì việc này là đúng đắn và cần phải làm.
Mãi mê với những suy nghĩ trong đầu, Taliyah không để ý va phải một thân hình rất cao to, mạnh đến nỗi khiến cô bật ngược và ngã ra đất. Cô cảm thấy choáng váng, cứ như cô vừa đâm đầu vào một tảng đá hay một vách núi chứ không phải một con người. Cô nhìn vào bóng dáng cao to đó và nói: “Rất xin lỗi, tôi đã không thấy ngài.”
Người đàn ông đó mặc một chiếc áo choàng rách rưới, thứ khó thể che hết toàn bộ thân hình cao to của mình. Ông ta cầm một cây trượng dài với phần đầu có kích thước lớn, được bọc cẩn thận trong những lớp vải cuộn. Ông ta quay lại, nhìn xuống với gương mặt được che dấu trong bóng tối của chiếc mũ trùm, đưa ra bàn tay to lớn cũng được dùng vải cuộn bao bọc kĩ lưỡng. Taliyah lưỡng lự, nhưng vẫn cầm lấy bàn tay ấy để cho người đàn ông kéo cô lên.
“Cảm ơn ngài”, Taliyah nói.
Người đàn ông nhìn Taliyah rồi cất tiếng nói, một giọng trầm trầm nặng nề phát ra với âm hưởng vang vọng một cách kỳ lạ, cứ như có một nỗi buồn nào đó sâu thẳm được ẩn giấu bên trong, cố thoát ra khỏi từng từ ngữ một cách mệt nhọc. “Ngươi nên cẩn thận, cô gái nhỏ. Shurima giờ là một nơi rất nguy hiểm.”
Quá khứ bị lãng quên
Nasus nhìn Taliyah bước đi lẫn vào trong đám đông, rồi quay lưng tiến về phía tường thành nứt nẻ của Vekaura. Đối với những người ở đây, có lẽ nó khá ấn tượng, nhưng với Nasus, nó đơn giản chỉ là một sự mô phỏng thô kệch, kém cỏi.
Ông vẫn còn nhớ, cánh cổng năm xưa của bức tường thành này được xây dựng bởi một người thợ của Icathia cổ đại, từng viên gạch được cắt chính xác đến mức có thể gắn khớp vào nhau mà không cần bất kì một giọt vữa nào để giữ chúng.
Ông vẫn còn nhớ, bức tường thành cao hơn 200 mét được đắp lên bởi những tảng đá bóng loáng và mỗi một tảng đá đều được viền bởi vàng. Khi ông và người em trai Renekton bước vào tường thành, thì họ được chào đón bởi mười ngàn chiến sĩ giáp vàng, đứng dọc theo đường đi từ cánh cổng cho đến tận cung điện.
Càng bước đi vào sâu trong thành phố, Nasus càng nhìn thấy nhiều hình ảnh của những hào quang ngày đó, nhưng giờ là một đống tàn tích xiu vẹo, một đống hổ lốn những thứ chắp vá mà những kẻ bây giờ tự gọi đó là “tưởng nhớ về Shurima vĩ đại”. Điều đó khiến Nasus tức giận, và buồn bã, bởi ông chỉ nhìn thấy một sự bắt chước tầm thường của một quá khứ bị lãng quên. Nhưng ông không thể làm gì được, bởi họ không biết thứ ông biết, đã không thấy được thứ ông thấy, và ông cũng không thể khiến họ hiểu những gì ông hiểu.
Nhưng đó không phải mục đích ngày hôm nay Nasus tìm đến Vekaura. Sức mạnh thăng hoa trong Nasus đã báo hiệu cho ông biết về sự trở lại của những tồn tại thăng hoa khác và sự hồi sinh của thủ phủ Shurima. Cùng với đó, ông cũng cảm thấy hậu duệ của Azir đang tồn tại đâu đó ở thành phố này, nhưng không thể biết rõ chính xác vị trí.
Nếu như không tìm ra được người này, Xerath sẽ sớm đến đây và hủy diệt mọi thứ. Lúc đó sợ rằng, huyết thống hoàng tộc sẽ phải bị chấm dứt. Nasus đã không thể bảo vệ được Shurima ngày đó, và ông quyết sẽ không để thất bại này lặp lại.
Tìm kiếm
Mang ý nghĩ đó trong đầu, Nasus bước đến một điện thờ ở Vekaura, rũ bỏ chiếc áo choàng, để lộ ra hình dáng của Khuyển Thần oai vệ. Trên tay ông là chiếc trượng đầu rìu sáng lấp lánh với một viên ngọc xanh dương lạnh lẽo giữa ánh mặt trời. Nasus tiến vào đến thờ, gạt bay những tên lính dám ngáng đường ông, tất nhiên, ông không giết họ, tất cả đều là những đứa con của sa mạc vĩ đại.
“Ngài là Nasus?”, vị tu sĩ cất giọng hỏi khi Nasus bước đến trước mặt hắn. Giọng nói của hắn trầm lắng, oai nghiêm và mang dáng dấp của một lãnh chúa. Nhưng Nasus thấy được nỗi sợ hãi của hắn, điều xuất hiện hầu hết ở bất cứ ai nhìn thấy ông. Nasus nhìn xoáy vào vị tu sĩ và nói:
“Điều ngươi hỏi ta đã cho ta biết, rằng, ta đã ẩn dật quá lâu rồi. Đúng, Ta là Nasus, nhưng, trước hết, ngươi là ai?”
“Ta là Azrahir Thelamu, hậu duệ của hoàng đế diều hâu, tiếng nói tối cao của Vekaura, người khai sáng, người bước trong ánh sáng và là kẻ gìn giữ bí mật của lửa. Người đem đến bình minh và…”
“Hậu duệ của hoàng đế diều hâu?” Nasus ngắt lời hắn. “Ngươi tự nhận mình là huyết thống của hoàng để Azir?”
“Ta không hề tự nhận điều gì cả, ta vốn dĩ là huyết thống của người.” Gã tu sĩ trả lời. “Giờ ngài hãy nói cho ta biết điều mà ngài muốn.”
Nasus gật đầu và xoay chiếc rìu, tỏa ra một áp lực đáng sợ và cất giọng nói, khiến cho gã tu sĩ phải xanh mặt: “Ta muốn máu của ngươi.”
Ông giậm chiếc trượng của mình xuống đất, cát bụi xung quanh bắt đầu bay lên và liên tục xoay vòng. Chúng cứ chuyển động dần trở thành một cơn lốc xoáy hung bạo. Từng hạt cát cuồn cuộn cuốn xoáy vào ông đem sức mạnh của một tồn tại thăng hoa bùng phát Gã tu sĩ sợ hãi nhìn vào thân thể đang cuồng trướng và trở nên khổng lồ của Nasus, sừng sững và oai hùng, như những gì gã đã được nghe thấy về những vị thần thăng hoa. Hắn run rẩy và gào thét khi Nasus phóng đến chụp lấy hắn.
Nasus đem hắn đến gần chiếc đĩa mặt trời bằng đồng được treo trên đền thờ, một tác phẩm sao chép khác và nói: “Ngươi nói rằng, ngươi là hậu duệ của Azir? Vậy giờ chúng ta sẽ kiểm chứng điều đó.”
Rồi ngài áp gương mặt của gã tu sĩ vào chiếc đĩa mặt trời nóng cháy. Nhìn từng dòng máu sôi sục chảy dọc xuống, Nasus hít vào mũi mùi tanh nhẹ từ máu bốc hơi lên và buồn bã nói: “Máu của ngươi không thuộc về dòng dõi thăng hoa, ngươi không phải người ta tìm kiếm.”
Rồi phản chiếu qua chiếc đĩa mặt trời từ khoảng cách rất xa, một ánh sáng xanh rực rỡ chói lòa đập vào mắt Nasus. Ông buông người tu sĩ xuống và quay lại nhìn về phía chân trời. Một đám mây bụi báo hiệu cho một chiến đoàn rất lớn đang tiến về nơi này.
Từng giác quan trong Nasus bỗng trở nên nhạy bén hơn nhưng đồng thời cũng khó chịu hơn. Một mùi máu nồng đậm được gợi lại theo sự dẫn dắt của từng mảng kí ức. Nasus cảm thấy mọi hạt cát xung quanh mình đang run rẩy, hoảng sợ. Rồi ông nghe thấy một tiếng nói thầm thì bên trong tai, dần vang vọng như kêu gọi ông. Tiếng nói đó đến từ kẻ đang ở ngoài kia, một tồn tại năng lượng bất định bị gắn liền với dây xích và những mảnh vỡ của một chiếc quan tài cổ đại, một kẻ phản bội ghê tởm và cũng chính là kẻ đem đến ngày tàn của Shurima, Xerath.
Sivir – Huyết thống hoàng đế
Taliyah nhanh chân trở về căn nhà cô đang tạm trú ở rìa đông của Vekaura. Nói là căn nhà thì cũng hơi “khoa trương” bởi hầu hết các bức tường của nó đều đổ vỡ và mái nhà thì chẳng còn lại bao nhiêu mảnh, nhưng ít ra cũng là một nơi trú chân sạch sẽ để chăm sóc cho một người bị thương.
Cô gái bị thương có một mái tóc đen nhánh với gương mặt rất đẹp, nhưng dù vậy, vẫn toát ra một khí chất kiên cường và cứng cỏi. Da của cô ngâm đen, một đặc điểm của những đứa con sa mạc Shurima và khi cô tỉnh lại, Taliyah nhìn thấy một đôi mắt xanh trong trẻo như pha lê.
Tên của cô là Sivir, một chiến binh nổi tiếng của vùng sa mạc. Taliyah đã chăm sóc cô được vài ngày, và cảm thấy rất nhẹ nhõm khi vết thương của Sivir đã chuyển biến khá hơn. Cô hỏi Sivir về nhiều thứ và qua lời kể của Sivir, Taliyah đã biết rằng, những lời đồn đại về sự trở lại của Shurima Cổ Đại, sự hồi sinh của hoàng đế Azir, đều là thật.
Họ đang trò chuyện thì bỗng một âm thanh rung chuyển vang lên, kèm sau đó là tiếng đổ vỡ của những tảng gạch. Taliyah biết những âm thanh này, chúng vang vọng tại khắp các chiến trường ở Ionia, Noxus và vùng bằng giá Freljord. Âm thanh đó là sự báo hiệu của chiến tranh và chết chóc.
Lửa trút như những cơn mưa, tràn ngập bầu trời thành phố Vekaura. Những quả cầu lửa màu xanh trắng cháy hừng hực, được phóng ra từ tay Xerath, vẽ một đường cung qua bầu trời rồi rơi xuống mặt đất, bùng nổ và phá hủy mọi thứ xung quanh. Sức nóng tràn ngập trong những cơn gió, đem theo tiếng cười khoái trá của Xerath, bộc lộ một sự điên cuồng vô tận.
Nasus phóng nhanh trên những con đường đầy lửa và tro bụi. Xung quanh ông, là những tiếng là hét của những đám đông đang cố trốn chạy. Ông nhắm đến phía đông của thành phố, nơi ông cảm giác được rằng người ông tìm kiếm đang ở đó. Người này chính là dòng dõi của hoàng đế, là con cháu của nữ hoàng chiến binh, là hậu duệ của huyết thống uy quyền và cao quý, là người thừa kế của hoàng tộc Shurima.
Những người bên đường cầu xin sự giúp đỡ của Nasus, nhưng ông đành bỏ lại họ vì một mục đích cao cả hơn. Mặt Trời vĩ đại đã ban cho ông quyền năng để tiếp tục phục vụ Shurima, để đấu tranh cho người dân của nó và bảo vệ họ trước quân thù. Nhưng giờ đây, vì tương lai Shurima, ông phải đơn độc chiến đấu với Xerath.
Taliyah lo lắng dìu Sivir đi bởi vết thương của cô đang dần chuyển biến xấu khi cố gắng đi khoảng cách dài. Ngay lúc này, bỗng trong sa mạc xuất hiện một bóng người. Taliyah thận trọng dùng năng lực của mình nâng tảng đá lên như một lời cảnh cáo và hỏi: “Ai đấy?”
Rồi cô nghe thấy một giọng nói dịu nhẹ, nhưng rành mạch rõ ràng: “Xin chào và đừng lo lắng hỡi những người con của sa mạc, tên ta là Lani.”
-Hết-